Mẹ xa thương!
Mẹ sẽ giật mình lắm khi nhận được lá thư này của con nhỉ? Với cuộc sống hiện đại này chỉ cần một cái “lick chuột” hay một ‘cuốc điện thoại” cũng đủ để mẹ con mình thỏa sức tâm tình. Song con có chuyện này muốn tâm sự cùng mẹ, con nghĩ viết thư sẽ là cách tốt nhất để trải lòng con lúc này.
Mẹ ạ! Con đã kết thúc năm học của mình bằng một kì thi khá ấn tượng. Ấn tượng không chỉ vì kết quả con đạt được khá tốt so với mục tiêu con đề ra mà có lẽ ấn tượng trở thành nỗi day dứt với đề văn kết thúc học kì năm nay mẹ ạ.
Mẹ biết không? Vào phòng thi với bao hồi hộp và lo lắng, nhận đề thi trên tay con thật sự cảm thấy có gì đó chạy dọc sống lưng đến lạnh cả người mẹ ạ. Lí do không phải vì con gái mẹ không học bài cũng chẳng phải cái đề quá khó, mà cái đề chính là sự việc vừa diễn ra trong trường của con. Mẹ thử đọc nó nhé
“Ngày 7/4/2015, được tin em Trần Văn Sự - học sinh lớp 10A7 trường THPT Hòn Đất bị bệnh nặng, gia đình có hoàn cảnh hết sức khó khăn nên không có khả năng chữa trị cho em. Hội khuyến học trường, tập thể giáo viên – cán bộ, công nhân viên, học sinh trường THPT Hòn Đất và đông đảo mạnh thường quân đã quyên góp, ủng hộ tính đến ngày 11/4/2015 được 15.712.000 đồng cho em chữa bệnh để thực hiện ước mơ đến trường.
Từ thông tin trên, anh/chị hãy trình bày suy nghĩ của bản thân về nghĩa cử cao đẹp đó (bài viết không quá 400 từ).”
Đấy, mẹ có thấy mới lạ không? Có thiết thực không? Và khi mẹ biết rõ sự việc thì mẹ mới thấy rõ thấy tính thời sự của nó.
Mẹ ạ! Ngày hôm đó, gần cuối buổi học, cô giáo chủ nhiệm lớp con lên phát động phong trào “Chia sẻ cùng bạn Sự”. Nói thật với mẹ, dù có học chung với nhau cả năm trời rồi song con và các bạn trong lớp chưa từng một lần nói chuyện và cũng chẳng ai có thể nhớ mặt em đó đâu. Song khi nghe cô kể về hoàn cảnh hiện tại của em ấy, cả lớp con chẳng ai bảo ai đều tự nguyện trích một phần tiền ít ỏi của mình để em Sự có thể lên đường chữa bệnh. Mà mẹ biết không? ngay cả những đứa được cho là chứa nợ..tiền quỹ lớp lại là những đứa nhiệt tình nhất đấy.
Con gái của mẹ góp không nhiều, song con cảm thấy vui lắm. Và lúc ngồi làm bài thi,con vẫn cảm nhận được cảm xúc lâng lâng xúc động y hệt lúc góp tiền mẹ ạ. Con nhớ mẹ vẫn thường nói: Nhà mình chưa thực sự gọi là giàu có nhưng nếu có dịp ta hãy cố gắng giúp những người có hoàn cảnh khó khăn hơn ta. Ngay cả cô giáo con cũng dạy: Học văn là học để làm người, học để mình có những hành động có thể là rất nhỏ nhưng sẽ giúp cuộc sống này tươi đẹp hơn. Vâng, học văn là học để làm người, con sẽ nhớ kĩ những lời dạy đó.
Cả trường con ngày hôm đó không quá ồn ào nhưng ai cũng có phần vội vã. Vội vã một chút để cuối buổi , cô giáo chủ nhiệm của em Sự vui mừng và trịnh trọng trao số tiền ban đầu góp được tại cổng trường để cho cha em đưa em lên đường chữa bệnh…
Mẹ ơi, lúc này con ngồi đây viết thư cho mẹ thì em Sự đã về thế giới bên kia rồi mẹ ạ. Căn bệnh quái ác cùng với sự khó khăn trong cuộc sống đã cướp đi một học sinh gương mẫu, đã dập tắt một ước mơ đẹp trong cuộc đời. Nhưng con tin chắc rằng em Sự không ra đi trong sự cô đơn. Em ra đi với nụ cười mãn nguyện, mang theo biết bao tình cảm yêu thương của các thầy cô, bạn bè, người thân và cả những người em chưa từng quen biết. Em ra đi để lại một chỗ trống trong lớp học song em để lại đó những tình cảm thật tốt đẹp mẹ nhỉ?
Con không biết bài văn của mình được bao nhiêu điểm nữa. Nhưng con tin chắc rằng: mỗi bạn học của con khi làm đề văn này, các bạn ấy sẽ ghi nhớ một bài học, một cách sống cao đẹp mà chúng con cần làm nhiều hơn nữa.
Mẹ xa thương, con dừng bút nhé. Cuối thư con xin kính chúc sức khỏe gia đình ta. Con sẽ trở về bên mẹ ngay sau lễ tổng kết để được tâm sự với mẹ nhiều hơn. Con nhớ mẹ thật nhiều. Con gái của mẹ
Thanh Thảo